lá thư từ ánh trăng
Lá Thư Từ Ánh Trăng FULL - (Chương 14) - Tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Lá Thư Từ Ánh Trăng FULL , chương 1 của tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại sstruyen.vn.
Chương 22. 22. Khi mùa xuân đến, tôi nhất quyết kéo Thời Nghiên Lễ đi chụp ảnh. Tôi suy nghĩ rất nhiều, nhiều năm như vậy, chúng tôi thậm chí còn không có một tấm ảnh chụp chung nào. Tôi đến tiệm ảnh cũ trên phố, ông chú chủ chụp ảnh cũng đã đứng tuổi rồi, những
Truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng - Chương 23 với tiêu đề 'Phiên ngoại: Giữ lại tất cả nuối tiếc ở đây' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Chờ đến năm sau để mở lá thư thứ hai của anh rồi viết thư cho anh. Tương lai còn dài, tôi hàng năm sẽ ở đây, ngoan ngoãn nỗ lực
October 12, 2022. ĐỒNG NAI, Việt Nam (NV) - Hình chụp bàn làm việc của ông Lê Ánh Dương, trung tá công an, trưởng trạm Cảnh Sát Giao Thông Suối Tre ở tỉnh Đồng Nai đăng trên báo Một Thế Giới hôm 12 Tháng Mười, khiến công luận bàn tán rôm rả. Ông Dương vừa mất ghế
Les Sites De Rencontres En Ligne. Lá Thư Từ Ánh Trăng là bộ truyện cực kỳ hấp dẫn mà Truyen24 muốn giới thiệu đến các bạn ngay bây giờ. Cùng khám phá nhé! Thông tin truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tên truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Tác giả Ôn Tửu Trảm Trúc Mã Thể loại Truyện Ngôn Tình Tóm tắt truyện Lá Thư Từ Ánh Trăng Sắp tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên Lễ. Thấp thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên Lễ. Ba chữ với hàm ý mờ ám Đến nhà tôi Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám mặc. -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Ngược Trên đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay bổng. Nhưng khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững sờ. Trong phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ ám. Thời Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ nhạt. Người phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?” Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.” Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh ấy. Yêu thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương tuỷ. Rốt cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh ấy. Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.” -> Xem thêm Truyện Ngôn Tình Sủng Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc váy. Thời Nghiên Lễ “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?” Ồ. Thì ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi. Chúc các bạn có những giờ phút đọc truyện online thư giãn vui vẻ nhé!
không biết mình đã rời khỏi nhà của Thời Nghiên Lễ như thế nào, buồn đến mức ngồi xổm ở bên đường khóc rất thế, tai trái của tôi bị điếc, tai phải cũng không được nhanh nhạy cho lắm, vẫn luôn phải đeo máy trợ nào người khuyết tật thì không xứng được thích người khác sao?Lòng tự tôn bị Thời Nghiên Lễ giẫm mạnh dưới chân, tôi thầm thề rằng Mình sẽ không thích anh ta thời gian đó, trạng thái của tôi rất kém, anh tôi không yên tâm nên mỗi ngày đều đến trường đón lần anh ấy đến trường quá nhiều, nên trong khoa vô duyên vô cớ dấy lên tin đồn, nói là tôi chuẩn bị kết hôn này thật là vô lí, tôi cũng không thèm giải khi lấy được offer của học viện Ivy ở nước ngoài thì tôi xuất 5 năm, cho đến khi trường cũ tỏ ý muốn hợp tác với nhận nhân tài mà trường cũ tiến cử, ngày về nước và chuyển đến văn phòng mới đó, tôi lôi ra được một tờ báo cũ trên giá cách 5 năm, tin tức về Thời Nghiên Lễ lại đột nhiên xuất hiện ngay trước dòng chữ chói mắt trên bài báo uy tín Nhà vật lí trẻ nổi tiếng Thời Nghiên Lễ tiên sinh 2 giờ sáng qua đời tại nhà riêng, hưởng thọ 32 trong bức ảnh đen trắng, khuôn mặt thanh tú ôn hoà, đôi mắt như đang cười, chỉ là nụ cười đó xa cách quá mà sinh giúp chuyển đồ tụ tập lại “Ơ, đây không phải là giáo sư Thời sao?”Tôi cả người lạnh ngắt, nghiến răng hỏi “Sao…anh ta lại qua đời rồi?”“Bị bệnh.” Học sinh nhớ lại rồi nói, “Nghe nói vì để hoàn thành dự án nghiên cứu, mà anh ta không chịu nhập viện điều trị, dựa vào thuốc chống đỡ tận mấy năm.”Tôi nhìn chằm chằm vào tờ báo, giọng nói của học sinh bên tai dần trở nên hư ảo.“Cũng đã 2 năm rồi nhỉ, giáo sư Thời đã thành công nghiên cứu tái tạo ra ốc tai trên cơ thể sống, mấy ngày sau đó liền qua đời rồi.”“Giáo sư Phương, văn phòng này của cô trước đây giáo sư Thời đã từng dùng đấy, sau khi anh ấy mất thì đã bị niêm phong.”Ốc tai nhân tạo cấy ghép vào trong tai bất giác âm thanh trở nên chói tai, tôi bịt tai lại “Tôi biết rồi.”Học sinh không nói nhiều nữa “Đồ đều đã chuyển qua đây hết rồi, cô có chuyện gì thì cứ gọi bọn em.”Sau khi anh ấy mất, cửa bị nhẹ nhàng đóng phòng vừa mới dọn dẹp rộng rãi thoáng đãng, bên ngoài cửa sổ cây xanh đang đung đưa, ánh nắng xuyên qua cuốn đi bụi ngồi dưới ánh nắng, chân tay lạnh ra những năm nay, thỉnh thoảng tôi có nhớ về Thời Nghiên Lễ, luôn mang theo sự căm ghét, cả đời này không muốn gặp lại anh ta vào lúc này, khi thật sự biết được cả đời này không gặp lại được nữa, thì lại khá một lúc lâu, tôi cầm điện thoại lên, tìm lại wechat của Thời Nghiên nhắn cuối cùng trên trang trò chuyện, là cái tết thứ 3 tôi đi du học ở nước ngoài, Thời Nghiên Lễ lâu ngày không gặp gửi một tin nhắn chúc tết cho tôi."Em Phương Di, chúc mừng năm mới, năm nào cũng bình an suôn sẻ."Nghĩ lại, đó có lẽ là cái tết cuối cùng mà anh ấy ở trên thế lúc đó tôi lại thở phào nhẹ nhõm trong lòng, hận anh ấy, ghét anh ấy, nửa chữ cũng không muốn đáp tôi run rẩy cứ chạm vào ảnh đại diện của anh biết thế này thì đã để ý đến anh ấy hơn rồi, có lẽ ít nhất cũng có thể gặp lại một đắm vào trong cảm xúc hỗn loạn không thể tự thoát khỏi, bỗng nhiên điện thoại rung kinh ngạc phát hiện ra vậy mà tôi lại không cẩn thận nhấn đúp vào ảnh đại diện của anh ấy rồiTôi vỗ vai “Thời Nghiên Lễ” nói rằng anh hãy lao đến vòng tay em đi.
tốt nghiệp đại học rồi, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm viết thư tình cho Thời Nghiên thỏm không yên đợi tận mấy ngày, cuối cùng vào một buổi tối nào đó nhận được tin nhắn của Thời Nghiên chữ với hàm ý mờ ám Đến nhà tôi?Rõ ràng tôi biết rằng lời mời này quá phù phiếm, nhưng vẫn đi, thậm chí còn mặc một bộ váy màu đen gợi cảm mà trước giờ tôi không dám đường đến nhà anh ấy, tôi như bước đi trên mây vậy, cả người đều như đang bay khi mở cửa nhà anh ấy, tôi sững phòng khách có mấy người đàn ông đã uống quá chén, ánh mắt đều nhìn về phía tôi mang theo vài phần dò xét mờ Nghiên Lễ uể oải dựa vào bên quầy bar, giữa các ngón tay thon dài mở nắp chai rượu sâm-panh, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng mờ phụ nữ xinh đẹp nhón chân bám vào vai cậu ấy, hất cằm hướng về tôi “A Lễ, bạn gái nhỏ cậu tới tìm sao?”Thời Nghiên Lễ với giọng điện xa cách “Sinh viên vừa học vừa làm ở phòng thí nghiệm thôi.”Đúng thế, 4 năm đại học, thân phận của tôi chính là làm trợ lí cho anh ấy ở phòng thí nghiệm, yên lặng như cái bóng luôn đi theo anh thầm giống như một chất độc mãn tính, nhiều năm âm thầm ngấm vào xương cuộc tôi không kiềm chế được, bày tỏ lòng mình với anh phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi từ trên xuống dưới, không biết có ý gì mà lại cười “Nhìn cách ăn mặc này, không giống tâm tư của một sinh viên đâu.”Tôi đứng dưới ánh mắt trầm ngâm của mọi người, ngượng ngùng túm chặt lấy góc Nghiên Lễ “Em Phương Di, giúp tôi dọn dẹp một chút chứ?” ra anh ấy gọi tôi đến nhà chỉ là vì giúp anh ấy dọn dẹp đống lộn xộn sau khi uống rượu mà thôi.“Được.” Tôi cúi đầu hoảng loạn đi về phía phòng nói của người phụ nữ nhìn thấu lòng người ở phía sau truyền đến “Cô ấy thích cậu đấy.”Sau đó những người đàn ông phụ hoạ theo cười lớn, tình cảm vụng về của tôi, bọn họ đều nhìn thấy rất người đàn ông nói đùa “Cô gái nhỏ thích cậu như thế, chi bằng chấp nhận luôn đi.”Tôi xấu hổ đến mức không biết trốn vào đâu, vùi đầu dùng sức cọ rửa ly cốc, nhưng trái tim lại đập liên hồi, vểnh tai lên căng thẳng mong đợi động tĩnh bên tiếng nước chảy rào rào, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng giễu cợt ngạo mạn của Thời Nghiên Lễ “Nghĩ cũng đừng nghĩ đến.”Người đàn ông đó lại cười “Cô gái nhỏ cũng khá xinh đẹp đấy, trâu già gặm cỏ non mà cậu vẫn không vui sao?”Thời Nghiên Lễ chậm rãi hỏi lại “Ai lại thích một người khuyết tật chứ?”
lá thư từ ánh trăng